Bài học dầu tiên của một nữ nhân viên ngân hàng: Hãy đương đầu thay vì chạy trốn
Tôi nhớ như in những ngày mới vào nghề, hệ thống ngân hàng còn chưa hiểu, các bộ phận phòng ban trong đầu tôi cứ loạn hết cả lên...
Vừa ra trường, tôi chọn công việc ngân hàng với lý do không muốn nối nghiệp gia đình. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ, luôn muốn chinh phục những khó khăn, tôi được quản lý đánh giá tốt và từng bước từng bước ăn sâu với nghề này.
Người ta thường nói: “Nghề chọn mình chứ mình không chọn nghề”, kể cũng phải. Xuất phát từ sinh viên tốt nghiệp với chuyên ngành ngoại thương, đã cố tình “né” ngành tài chính – ngân hàng, nhưng cuối cùng mình lại đến với nó. Đôi lúc nghĩ lại tôi lại thấy đây cứ như một chuyện tình: “theo tình, tình chạy, trốn tình, tình theo.”
Sau khi đảm nhận vị trí mới tại ngân hàng với chức danh Trợ lý giám đốc quan hệ khách hàng thuộc Trung tâm Quản lý đối tác của một ngân hàng lớn, đang phát triển mạnh mẽ. Cảm giác lúc ban đầu của tôi chỉ có một từ: “Sợ”.
Chuỗi “sợ” nó hiện ra trong đầu tôi liên tục liên tục: Sợ mình không chịu đựng được áp lực, sợ mình không hoàn thành tốt công việc, sợ mình không đủ kinh nghiệm, sợ mình chưa đủ ý chí để theo nghề… nhưng rồi đành phải nhắm mắt cho qua mà cố gắng, dẫu biết thử thách ở phía trước rất nhiều, nhưng “phóng lao thì phải theo lao”. Cứ thế, tôi cố gắng từng ngày, vừa làm vừa học, làm sai rồi làm lại. Có lần, tôi nản và có ý định bỏ cuộc, tôi cảm thấy tại sao mình lại chôn vùi tuổi trẻ trong lĩnh vực đầy thách thức như vậy? Nhưng cũng vì cái tính ương bướng, không chịu thua của tôi đã làm tôi quyết tâm “chiến đấu”.
Bù lại, tôi rất may mắn vì có một người sếp cực kì tâm lý và hỗ trợ nhân viên hết mình, sếp cũng là người đào tạo tôi ngay từ những ngày đầu tiếp xúc với nghề này. Kể một chút về sếp tôi nhé, anh là một người trẻ tuổi và rất tài giỏi, là người không hay nổi nóng với nhân viên hay các đồng nghiệp, luôn bảo vệ nhân viên hết mình, và đôi lúc cũng la rầy những “chuyện không đâu”. Thường thì sếp chê tôi đến quen như “cơm bữa”, nhưng bên ngoài anh rất tự hào vì có một cô trợ lý như tôi, đó luôn là động lực to lớn nhất để tôi cố gắng mỗi ngày.
Tôi nhớ như in những ngày mới vào nghề, hệ thống ngân hàng còn chưa hiểu, các bộ phận phòng ban trong đầu tôi cứ loạn hết cả lên, tin học của tôi lúc đó cũng phải gọi là “tệ”. Có lần tôi làm báo cáo, với quá nhiều con số và thông tin cần phải tách lọc, và tôi không biết sử dụng hàm “Vlookup”, ngày mai là báo cáo cấp lãnh đạo, 5 giờ chiều tôi còn chưa hoàn thiện báo cáo cho Phòng, sếp thì ngồi chờ đến 7 giờ tối chỉ để đợi tôi làm ra kết quả từ cái hàm này, la rầy, khó chịu, mất thời gian nhưng sau cùng đó là bài học đến giờ tôi vẫn luôn nhớ. Từ đó, trình độ tin học văn phòng của tôi cũng tăng lên từng ngày, một cách khá tốt.
Những ngày bù đầu tóc rối với lượng công việc khá nhiều, giờ tan ca của tôi thường là giờ đèn đường đã lên, nắng đã tắt. Nhiều hôm trên đường chạy về nhà, xung quanh tôi lại có cảm giác tủi thân, tủi thân của người sống xa quê, của người mới chập chững bước vào nghề, bất giác nước mắt lại vô thức rơi. Nhưng nhìn lại những người đã hết sức chỉ dạy, giúp đỡ, cổ vũ mình, tôi không cho phép mình vì yếu đuối mà dừng lại. Thử thách ở mọi nơi, cho dù bạn có trốn tránh thử thách ở cánh cửa này, thì vẫn còn thử thách khác ở những cánh cửa còn lại. Thay vì lựa chọn chạy trốn, hãy học cách đương đầu với chúng, vượt qua chúng một cách ngoạn mục.
“Không có gì là không thể, tất cả chỉ là thử thách”.
Cuốn sách đầu tiên tôi được sếp tặng và cũng là cuốn sách đầu tiên tôi đọc hết. Ý chí con người thật ra kinh khủng thật, chỉ cần có ý chí, chuyện gì bạn cũng sẽ vượt qua. Cuốn sách này cho tôi nhìn nhận ra nhiều điều ở con đường phía trước, luôn luôn cố gắng, vấp ngã lại đứng dậy, lại đi và bạn sẽ thành công. Đừng vội kết luận một vấn đề là không được, chỉ là không thể, đã là không thể thì ta hãy làm cho chúng trở thành có thể.
“You will never be brave if you don’t get hurt.
You will never learn if you don’t make mistake.
You will never be successful if you don’t encounter failure.”
Câu châm ngôn mà tôi thích nhất và nó luôn nằm ở trước mặt máy tính của mình - nơi mà tôi có thể nhìn thấy nó mỗi ngày. Khi nhìn thấy nó, tôi có động lực hơn mỗi khi mình vấp ngã trong việc, những lần áp lực, dặn mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa để đạt được mục đích đang hướng đến.
Đối với người trẻ tuổi như tôi, ngày đầu tiên đi làm, mỗi bước chân với đầy những thử thách, nhưng mỗi thử thách là một bài học, mỗi bài học sẽ giúp ta vững tin hơn với nghề.
Sau gần hai năm gắn bó với ngân hàng đầu tiên, giờ tôi đã chuyển sang một ngân hàng khác vì lý do cá nhân. Tuy nhiên, đối với tôi, nơi ấy không chỉ có công việc và những áp lực, mà đó như một gia đình thứ hai của mình trên con đường sự nghiệp, những người anh, người chị luôn giúp đỡ hết mình để cùng nhau phát triển, đưa ngân hàng đạt được mục tiêu cao nhất. Và những gì tôi đã học và trải nghiệm sẽ luôn là hành trang vững chắc để tôi tự tin hơn với môi trường mới.
Sau cùng, tôi muốn nhắn nhủ với các bạn trẻ đang có ý định bước vào lĩnh vực ngân hàng rằng: Hãy luôn tự tin, đừng sợ hãi những thử thách phía trước. Có thử thách, chúng ta mới có vinh quang. Làm ngân hàng, bạn sẽ được học hỏi rất nhiều, tạo nền tảng vững chắc cho tương lai sau này. Hãy luôn cố gắng và đừng vội bỏ cuộc khi vấp ngã.
Phạm Kiều Duyên - Khối KHCN VPBank Hội sở miền Nam
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ
Link gốc: http://cafef.vn/bai-hoc-dau-tien-cua-nu-nhan-vien-ngan-hang-dung-voi-ket-luan-mot-van-de-la-khong-duoc-20170817175023978.chn
Comments
Post a Comment